Thấp thỏm muốn trở về mỗi khi đi xa...Hà Nội trong tôi luôn da diết lạ kì...và tôi biết cả cuộc đời này tôi ko thể đi xa khỏi Hà Nội
Anh vẫn còn nhớ tiếng chuông leng keng của tàu điện....mỗi lần đươc mẹ cho đi tàu điện về thăm bà ngoại là anh thích lắm, mẹ lôi anh ra trang điểm như con gái,anh thích chạy lon ton trên tàu điện và thích những lời khen của mọi người về một chú bé kháu khỉnh..cái niềm vui hân hoan đó khiến anh vẫn nhay nhot linh tinh chân đất mặc dù toe toét máu vì dẫm phải mảnh thuỷ tinh.Một ngày nào đó anh thấy thật buồn khi người ta rỡ đường ray tàu điện...
anh vẫn nhớ và muốn một ngày nào đó sẽ lại được nghe tiếng leng keng đó,câu chuyện về tàu điện còn trở lại trong câu chuyện của bà anh khi bố anh còn bé,bọn trẻ con xấu tính lừa bố anh lên tàu điện rồi đến một nơi nào đó bỏ bố anh lạc một mình..may mắn bố anh được người tốt đưa về nhà( không thì giờ này không có anh rồi)...Một hà nội hồn nhiên gắn với hình ảnh chiếc tàu điện leng keng cứ đi theo anh mãi.....và hồn nhiên
Có những cái không còn,nhưng vị ngọt của chè đỗ đen và mía đá vẫn còn,anh vẫn nhớ với 200 đồng anh có thể gọi một cốc chè đỗ đen đầy tú hụ và cốc nước mía mát lạnh,Hà Nội lúc đó cái gì cũng đầy.Anh vẫn nhớ câu chuyện của bà bán chè dạo,lúc đầu bà chỉ bán chè đỗ đen,sau rồi thêm chè sen,chè đỗ xanh,thạch trân châu.Chè của bà ý ngon lắm,anh toàn ăn hết nửa chừng lại xin thêm đá rồi xin thêm nước,thế nên lúc nào anh cũng ăn được nhiều hơn người khác.Câu chuyện của ngưòi bán chè,chồng bà vốn là một giáo sư nhưng mất sớm,bà buộc phải đi bán chè để nuôi 2 đứa con,nhưng cốt cách của một người có học,của một người phụ nữ hà nội,khiến bà phai trốn đi khi bắt gặp những người quen,hay những học trò cũ của chồng,năm tháng trôi qua 2 người con của bà lần lượt đi du hoc,bà không đáng thương chút nào,những người phụ nữ như vậy anh luôn thấy họ đẹp một cách kì lạ.....và rồi...còn rất nhiều những con người và những số phận kì lạ khác,những người bán rong luôn thân thiện và hiền lành và họ là một phần không thể thiếu của Hà Nội
Anh vẫn nhớ những tối Hà Nội cúp điện,cái nơi anh ở,mọi người gọi là xóm số 3,khi ấy vỉa hè còn rộng lắm,người ta ko biết nhiều ve kinh doanh buôn bán nên cái vỉa hè được trưng dụng làm chỗ rải chiếu mắc võng moi khi cái xóm nhỏ đó mất điện,những tối như vậy bọn trẻ con lại được tụ tập chơi thoải mái,vui lắm,cái bậc phân cách giữa đường và vỉa hè được bọn anh tận dụng vào một trò chơi mà anh không thể nhớ nổi,cứ đứa nào thò chân xuống đường mà bị tóm là chết...Hà Nội với những cơn mưa rào,em đừng nghĩ là lúc đó anh ngồi bên bệ cửa sổ đọc thơ nhé,lúc đó anh cùng bọn trẻ con nhảy ra ngã tư đường chơi đá bóng..đứa nào cũng ngã lên ngã xuống,ướt đẫm,và trần trùng trục và lúc đó anh hay tưởng tượng đến những ngôi sao màn bạc điện ảnh xuât hiện trong cơn mưa...và những ngày đó anh vẫn còn yêu mưa theo cách của một thằng con trai.....Xong rồi lăn ra ốm......
Anh không biết mọi người thích cái gì và rung động trước cái gì của Hà Nội,có người thích mùi hoa sưa,có người thích cốm,có người thích đi dạo quanh Bờ Hồ (cái tên gọi khác lạ nhưng thân quen hơn vói anh).........nhưng e đừng phì cười khi anh tiết lộ cái điều này.....anh thích cái xó bếp của mỗi gia đình người Hà Nội.Anh rung động thực sự với ánh sáng leo lắt của cái xó bếp ấy,với nồi niêu xong chảo,những nồi gang nấu cơm cho những mẻ cháy ngon tuyệt( mặc dù anh chả bao giờ ăn cháy vì hay bị rắc răng ),cái bếp dầu ấy, cái lồng bàn đậy mâm cơm của người phụ nữ chờ chồng về,thêm tĩ củi lửa bập bùng,cái bếp than,rất nhiều hình ảnh thân quen cứ ồ ạt quay lại,anh nhớ cài mùi hương ấy...thơm thơm man mác lạ kì mỗi khi mẹ anh đun nước đó với một loại cây cỏ gì để dùng làm nước gội đầu.......rồi cả những mẻ bánh trưng ngày tết....cái xó bếp ấy nó nuôi ngọn lủa hạnh phúc của mỗi gia đình Hà Nội đơn sơ và bình dị,một Hà Nội sống chậm........
Hà Nội và những ô cửa sổ......cái ô cửa sổ ấy nó thu hút anh kinh khung lắm,có khi nó đóng kín,có khi hờ hững như kiểu mời gọi,có khi ở đó thủ thi những tâm sự,có khi nó vang lên tiéng nồi niêu xoong chảo,cái ô cửa sổ ấy luôn toả ra cái ánh sáng bàng bạc,có khi là ngọn đèn dầu leo lét,Hà Nội duyên lắm ý với nhưng ô cửa sổ,anh vẫn hay ngồi bên cửa sổ ngắm đoàn tàu chạy qua,ngắm những hàng cây và nhứng mái nhà xô nghiêng,anh vân hay tưởng tượng đó là sóng.và mỗi khi có nhà nào đó đốt củi anh nhìn qua làn khói đó thì những làn sóng đó thực sự chuyển động,anh ngồi hàng giờ để tận hưởng nhưng khám phá thú vị này và anh biết chỉ có anh mới biết được điều bí mật này...Hà Nội chỉ nói với anh khi nó biết anh yêu nó ( nhưng bi giờ còn đâu nữa khi nhà hàng xóm xây lên chắn mất ô cửa sổ đó của anh rồi)
.............còn rất nhiều câu chuyện nữa........
HÀ NỘI BÂY GIỜ
Anh vẫn rất yêu nó.....rất rất nhiều..Hà Nội thay đổi rất nhiều rồi..Thi thoảng anh tự hỏi cái chốn xô bồ này là Hà Nội chăng..những ngôi nhà cao tầng,sắt thép nhôm kính,những con ngưòi hời hợt đi qua nhau,những toan tính cuộc sống lấp dần đi những điều tốt đẹp,và mọi ngưòi chạy theo những điều mới mẻ và ngưòi ta cũng yêu nhau khác đi....
những tình yêu thì không bao giờ thay đổi
Hà Nội,một ngày sống chậm, gửi tới một người.............nhớ nhé,đừng có quên...Hà Nội và EM

|